Có một thân thể cường tráng nhưng tâm hồn lại yếu đuối, u mê thì sẽ dẫn tới những hành động sai lầm, nông nỗi. Ngược lại, có một tâm hồn trong sáng, cao đẹp nhưng thân thể lại đau bệnh triền miên thì cũng chẳng giúp gì được cho mình và cho đời. Hai phần này phải có sự cân bằng và không thể tách rời nhau. Đạo lý này hết sức đơn giản và ai cũng đã từng nghe qua, nhưng giữa dòng đời đầy bon chen, lo lắng mưu sinh cơm áo gạo tiền, có mấy ai tìm được sự cân bằng và an lạc thật sự cho Thân và Tâm của chính mình! Hôm nay Bần Đạo lập thớt này không nhằm mục đích tôn giáo, càng không phải để giáo huấn ai, nhưng chỉ để anh chị em chúng ta chia sẽ những bài viết, những đoạn phim nhằm đem lại sự cân bằng cho Thân và Tâm. Chúc anh chị em sớm tìm thấy hạnh phúc thật sự, an lạc thật sự!
Mơ Hoang Không ai sống mãi trăm năm Thế mà tính chuyện xa xăm ngàn đời Không ai biết được tuổi trời Mà ôm mộng tưởng đổi dời thế gian, Không ai đẹp mãi dung nhan Mà mong hoa thắm chẳng tàn chiều hôm. Nào ai vui mãi không buồn Dùng dằng, dan díu.. cuối đường chia xa.. Thở vào.. có lúc thở ra Giữa hai hơi thở.. đời ta lắm điều? Không ai dám bỏ tình yêu Dù tình ẩn chứa bao nhiêu lụy sầu Có ai tóc chẳng bạc màu Mà hoài dệt mộng bên cầu tử sinh. Ít ai hạnh phúc một mình Nên đành đánh đổi.. mong tìm chút vui. Không ai ưng bước trở lui Nên đường thiên lý ngậm ngùi ruổi dong. Mấy ai về lại với lòng Thú đau thương.. nhận chìm trong vô thường. Không ai sống mãi miên trường Thì xin nhớ lẽ Chân thường tại Tâm . Như Nhiên –Thích Tánh Tuệ
Hạnh Phúc là khi.. Hạnh phúc là khi biết trở về Từ hun hút mộng nẻo sơn khê Từ trong tăm tối bao mờ mịt Chợt ánh dương bừng soi bến mê . Hạnh phúc là khi biết được Người Đôi bàn tay đã biết buông lơi Những ngọn gió trần.. thôi vướng bận Mặc nắng, mưa qua.. giữa cuộc đời.. – Xưa là hạnh phúc bên kia núi Là..” cỏ bên đồi ngan ngát xanh ” Ngày nay chưa sống, mơ ngày tới Thực tại vùi quên rất đoạn đành.. Hạnh phúc giờ đây buổi sớm mai Mỉm cười nhận diện lá hoa phai Mùa thu đã đến trong thầm lặng Bên những dòng xe nối miệt mài.. Thanh thản là khi tóc đổi màu Hiểu ngày sắp tới sẽ về đâu.. Biết trăm năm hẹn cùng sương khói Vạn sự trôi về nơi bể dâu.. Hạnh phúc là khi giữa đổi thay Lắng yên – trọn vẹn phút giây này.. Ngắm bình minh đến, hoàng hôn lại Thả hết ưu phiền.. theo gió bay.. Như Nhiên- (Thích Tánh Tuệ)
Như thị nhân gian Gạn hỏi lòng mình thực tỉnh chưa Hay hoài dan díu níu .. dây dưa ? Nụ cười Linh Thứu nghìn năm vẫn.. Chỉ tại trần tâm cứ lững lờ. Gạn hỏi mùa Thu mấy tuổi rồi Lá vàng mấy độ lặng thầm rơi Ai đi hun hút phương trời mộng Sáu nẻo trầm luân có rã rời ? Gạn hỏi dòng sông, chạnh nhớ nguồn Với mây hiền hậu ngủ đầu non Nghìn trùng lưu thủy sông còn nhớ Hay cách xa, lòng quên sắt son ? Gạn hỏi con đường chạy mãi đâu Có nhớ nguyên lai thuở bắt đầu ? Gót chân phiêu lãng mờ nhân ảnh Cố quán nay chìm trong bể dâu. Gạn hỏi hoa Tường Vi trước sân Nở, tàn sao dạ khách bâng khuâng! Có gã thi nhân lòng mê muội Lưu lạc thiên thu với lục trần. Gạn hỏi từ đây chuyện tử sinh Thắp hồn say mộng.. một câu Kinh Hay là vẫn thói đời du tử Ưa thú đau thương, kiếp gập ghềnh ? – Thôi, đừng gạn hỏi thêm chi nữa Ai về, ai ở, chẳng ai trông! Nhân gian như thị từ muôn thuở Kìa, mảnh thuyền trôi giữa sắc, không. Như Nhiên (Thích Tánh Tuệ)
Nếu Yêu Là Nghĩa Sống Hãy cứ yêu, nếu yêu là lẽ sống Nhưng chớ nhầm dục vọng với tình yêu, – Mây rủ gió bay qua trời cao rộng Chẳng trói nhau nên tự tại rất nhiều.. Nếu biết yêu trái tim bừng lửa sáng Xót thương người trong khổ nạn, gầy hao Vì lắm lúc đời như dòng sông cạn Có tình yêu, lai láng giọt mưa trào. – Em hãy đến bên tôi đừng e ngại Đóa sen hồng này ưu ái gửi trao, Đời du sỹ tôi chân trần, áo vải Túi đong đầy nhật, nguyệt với trăng sao.. Em có biết, tình yêu mầu nhiệm lắm! Nếu bàn tay quen nắm, biết buông ra Cứ thầm lặng, yêu đâu cần vội vã Giữa muôn loài thấy lại bóng hình ta.. Đừng đuổi bắt những cuộc tình dâu bể Bao kiếp rồi suối lệ đã trùng dương Ngồi yên nhé, cùng phát lời hải thệ Thắp đèn tâm cho rạng nẻo vô thường.. Hãy cứ sống, yêu với lòng biển rộng Nắng mai ngời.. bừng giấc mộng, thênh thang.. Thích Tánh Tuệ
TA KHÔNG PHẢI LÀ TA Ta bước đi trong chân mây tỉnh lặng Trong sương mờ dày lớp bụi trần gian Trong tiềm thức, ta buông dài tiếng thở Chợt nhận ra ta trong cõi ta bà Ta Chợt nhận ra ta hư ảo Với căn thân cát bụi thế gian Trong giấc mộng đời ta say ngủ Trói thân ta trong cát bụi vô thường Ta tỉnh lặng trong từng hơi thở Lắng chân tâm để tìm lại chính ta Để tìm lại những gì ta lạc mất Để biết rằng: TA KHÔNG PHẢI LÀ TA.
Khoảnh Khắc Thiên Thu Khoảng cách là bao giữa Có, Không? Sống, chết xưa sau một thể đồng Trăng sáng đêm này, trăng thiên cổ Hiện bóng nghìn thu trên bến sông. Xuân nay hoa nở màu xuân trước Khoảnh khắc tương phùng với vạn niên, Ai nhọc mái chèo trôi ngược nước Đâu biết ” bờ kia ” ở tại tiền. Một thoáng chớp mi trời đất rộng Giáp mặt muôn trùng nơi phút giây Áo ai qua núi bay lồng lộng Buông tiếng cười khan thoát mộng ngày. Ngăn cách là bao giữa khóc, cười Bến bờ sinh, tử thực trò chơi! ” Ma Ha Bát Nhã ba la mật ” Hạt cát ngồi.. thiên thu, khắp nơi.. Như Nhiên (Thích Tánh Tuệ)
Một Chút Thôi! Một chút của những bước chân Cố hương ngàn dặm cũng gần một khi.. Một vài đá sỏi li ti Hẹn nhau thành núi Tu Di có ngày. Một chút tình thương mở bày Người vui – mình cũng đong đầy niềm vui. Một chút nhường nhịn, bước lui Nghe hồn thanh thản biển trời bao la Một chút tha thứ, bỏ qua Ngày mai vẫn đậm chung trà đệ huynh Một chút cử chỉ chân tình Khổ đau.. gửi lại ánh nhìn Tạ ơn. Một chút xoa dịu nỗi buồn Khô khan dòng lệ tủi hờn bấy lâu. Một chút lời hỏi han nhau Lòng biên giới bỗng.. nhịp cầu bắt sang. Một chút thôi, giọt nắng vàng Cũng làm ấm buổi Đông sang lạnh lùng Một chút nến giữa gian phòng Bóng đêm muôn thuở bàng hoàng, lặng thinh.. Một chút tiếng Kệ, lời Kinh Chiều kia rơi vỡ tâm tình u mê. Một chút gieo hạt Bồ Đề Vị lai hoa Giác xum xuê đầy cành. Một chút là ý niệm lành Đâu ngờ.. giọt nước viên thành cơn mưa.. Một chút ni chớ hững hờ Đời nghe an lạc từng giờ gọi tên. Một chút này chẳng bỏ quên Con đường hạnh phúc bước thênh thang hoài. Thích Tánh Tuệ
Bận Lòng Chi Nữa.. Dù đã gặp qua lắm cụ già Ai hay mai đó cụ là ta ? Vẫn lo xuôi ngược đời cơm áo Linh hồn hoang phế cõi tha ma.. Dù đã thấy nhiều những nạn tai ” Chuyện ấy.. đời ta sẽ đứng ngoài! ” Say sưa tạo ác quên hành thiện Bất chợt tai ương đến thở dài.. Dù biết chung quanh lắm khổ, buồn Ái tình, danh, lợi mãi tơ vương.. Bôn ba, tất bật quên nhìn lại Khối kẻ về không ở cuối đường. Dù thấy bao nhiêu kẻ chết rồi ” Mình không như thế, chuyện.. xa xôi!! ” Chẳng một ai tin mình sẽ chết Bất chợt, vô thường sóng cuốn trôi. – Ai đã Thấy, Nghe, Biết cả rồi Thì về, kẻo muộn bóng chiều rơi Mồ hoang lắm kẻ còn xanh tóc Bận lòng chi nữa.. Dã tràng ơi! Thích Tánh Tuệ
Vọng Tiếng Kinh Xưa Ta ngỡ hồn ta những miếu đền Từ trong vạn cổ kiếp không tên Vẳng nghe như tiếng ngàn xưa gọi Tâm thức trở mình sau lãng quên. Chung bước ta về nơi cõi Tâm Giữa vùng Thạch động chốn nghiêm thâm Dập đầu phủ phục bàn chân Phật Mà nghe rơi rụng những mê lầm. .. Dòng thời gian chảy ngang trần thế Muôn sự chìm trong lẽ Sắc, Không Tiền nhân nay biết tìm đâu nữa Bài Kinh vách đá đã rêu phong. Ta trở về thăm chốn tịch liêu Ôi đời thanh thản biết bao nhiêu! Bôn ba vạn kiếp nơi trần mộng Sao bằng khoảnh khắc sống tiêu diêu… Ta ngỡ hồn ta những mái chùa Sau làn sương phủ kiếp hoang sơ, Ta về gióng lại hồi chuông sớm Một thoáng Thiền tâm.. chạm bến bờ. Thích Tánh Tuệ
Về Lại Nguồn Chân Sẽ chẳng bao giờ nguôi khát khao Nếu lòng ta mãi cứ lao xao.. Đi tìm nước biển hòng vơi khát Hạnh phúc đã ngầm ôm đớn đau! Sẽ chẳng khi nào thỏa ước mong Bao người đã đến trở về không. Hoa đời vui ngắm từ nguyên vẹn Vội ngắt làm tay nhỏ máu hồng. Ta mãi trông đồi kia cỏ xanh Ngựa lòng chưa mỏi vó phi nhanh, Tà dương vội khuất trên đầu núi Mộng ước đầy vơi cũng đoạn đành.. – Khi dừng chân lại, thôi tìm kiếm Chợt thấy hoa cười trên lối đi. Khi nỗi khát khao.. vừa tắt lịm Cõi lòng tươi nở đóa lưu ly. Sẽ thật bình yên khi nhận ra Suối nguồn phúc lạc vốn trong ta. Những ” viên ngọc nước ” hoài tan vỡ.. Hạnh phúc trần.. mang mang xót xa. Như người lưu lạc kiếp tha phương Diễm phúc một ngày quy cố hương. Tử sinh trầm thống.. thôi hò hẹn Đời vui bên khúc nhạc Chân thường.. Thích Tánh Tuệ