TÔI YÊU Tôi yêu vũ trụ quanh mình Yêu anh yêu chị yêu mình yêu ta Yêu con sông rộng bao la Yêu dòng suối nhỏ hiền hòa loanh quanh Yêu thông cao vút trời xanh Yêu từng ngọn cỏ mong manh bên đường Núi cao vời vợi yêu luôn Đôi chân bé nhỏ tôi luồn tôi chui Muôn hoa chớp cánh bên trời Nhởn nhơ ong bướm cho đời chắt chiu Yêu hòn sỏi nhỏ hắt hiu Thân tôi cát bụi một chiều gió bay Yêu muôn sinh vật quanh đây Sang hèn lành dữ đều đầy tình thương Đời tôi chỉ một con đường Tình yêu này nguyện đem hương cho đời Tâm Từ Nhã
Chưa.. Chưa đi thì chẳng có về Chưa đến thì cũng chẳng hề ở đây. Chưa vui vì cuộc sum vầy Thì đâu buồn.. sẽ một ngày chia xa? Chưa lại, thì đâu có qua Chưa bình minh.. chẳng bóng tà huy phai . Chưa thức, đâu biết đêm dài Chưa chờ, đâu thấy tháng ngày lê thê.. Chưa yêu, ai biết não nề Lạy dài ” ba chữ ” ê chề nhân sinh. Chưa cô độc, kiếp một mình Thì đâu thương những tâm tình tái tê. Chưa lạnh lẽo lúc Đông về Nào thương .. cơ nhỡ bên hè phố đêm. Chưa một lần biết lặng im Sao ta nghe được nhịp tim mọi người! Chưa hề khóc, chẳng biết cười Chưa cho.. sao tận lòng ngời nỗi vui. Chưa nhìn xuống.. để ngậm ngùi.. Thì chưa biết ” Tạ ơn đời ” một phen . Chưa tha thứ được nhỏ nhen Răng mà.. xóa sạch thói quen giận hờn!. Chưa hay kiếp sống chập chờn Nhọc nhằn thương, ghét, thua, hơn.. còn dài.. Chưa lần đến trước Phật đài Rầu rầu sáu nẻo gọi hoài … chạy quanh.. Chưa lặng thầm ngắm mộ xanh Bôn ba, tất bật… để thành hư vô. Và chưa biết tiếng ” Nam Mô..” Tình trần chưa cạn, chưa khô nặng nề… Chưa Đi thì chẳng có Về Chưa Sinh thì Tử chẳng hề gọi tên Sau mưa, trời vẫn nắng lên Cửa Vô Sinh vẫn rộng thênh đợi người.. Thiên thu có dáng Phật cười Còn ta, thấp thoáng bên đời này thôi !!!
Vội Thích Tánh Tuệ Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa Vội vàng sum họp vội chia xa. Vội ăn, vội nói rồi vội thở Vội hưởng thụ mau để vội già. Vội sinh, vội tử, vội một đời Vội cười, vội khóc vội buông lơi. Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ! Vội vã tìm nhau, vội rã , rời… Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa. Ngoài hiên đâu thấy hoa hồng nở Vội ngày, vội tháng, vội năm qua. Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra. ” Đáy nước tìm trăng ” mà vẫn lội Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà… Vội quên, vội nhớ vội đi, về Bên ni, bên nớ mãi xa ghê! Có ai nẻo Giác bàn chân vội ? ” Hỏa trạch ” bước ra, dứt não nề…
Có hề chi! Thích Tánh Tuệ Hề chi một chiếc lá rơi . Mùa thu vẫn cứ đẹp ngời nhân gian. Gió lay giàn mướp hoa vàng, Lời ru mẹ vẫn nồng nàn, mênh mông… Hề chi một đóa xuân hồng Bình minh nở thắm, chiều trông phai tàn. Trong vườn còn huệ, còn lan Người ta đâu chỉ ngó ngàng hồng thôi ?. Hề chi một ánh sao rơi Bầu trời đêm vẫn tuyệt vời ngàn sao. Ánh sao lịm tắt phương nào Con đóm đóm nhỏ tự hào sáng hơn! Hề chi, vắng mợ chợ buồn Người ta vẫn cứ bán buôn rộn ràng. Đầu thôn, cuối xóm, giữa làng Ai vì mợ vắng vội vàng hỏi thăm ?. Hề chi thiếu một thẻ trầm Mà bàn thờ Bụt lặng thầm khói hương. Sư đi hóa độ hoằng dương Điệu ra tiếp khách thập phương thế thầy. Hề chi con sáo xa bầy Mà đàn sáo nọ từ rày lặng im. Có con nào nhọc bay tìm Còn chăng giọng hót trong tim bạn bè . Hề chi trên lối khuya về Đèn đường vụt tắt, nặng nề bước ai . Nắng khuya vằng vặc canh dài Không đèn còn ánh trăng cài ngõ đêm. Hề chi một phận đời riêng Buông hơi nằm xuống mà nghiêng đất trời. Thiếu ta, đời cũng vậy thôi! Ta là hạt bụi giữa đời bao la…